Chàng trai nông thôn

# con gái không thích người làm nông, ai cũng nghĩ như vậy hết, nhưng các cô gái xinh đẹp lại chọn những người nông dân chất phát làm chồng. Đó là sự thật, có điều, người nông dân chất phát là không đúng. Vì sao người trẻ làm nông, làm phụ hồ hay làm cướp đều cùng một lý do, nhưng làm cướp thì có thêm một lý do nữa là lười biếng.
1. Chàng trai nông thôn đối xử với vợ con.
Không biết người thành phố thế nào, người nông thôn thế nào, nhưng chàng trai nông thôn rất yêu vợ của mình. Chàng trai thường chăm chỉ làm việc, những thứ xa sỉ còn lại thì thường nhường lại cho vợ trước hết. Như sắm điện thoại, chàng nhường điện thoại lại cho vợ dùng, còn mình thì chỉ cần một cái cùi bắp là ok rồi.
2. Chàng trai nông thôn ổn định hơn.
Chàng trai nông thôn sống dựa vào đất, vào hoa lợi có từ đất đai sinh sôi, từ số gia xúc, gia cầm của mình. Chàng không cần quá lanh mồm dẻo miệng, không cần phải chạy đôn chạy đáo vì một lão sếp chết dịch. Chàng khoang thai làm việc dưới cái nắng chang chát mà không hề than phiền, vui vẻ đùa giỡn với những đứa con của mình lúc đêm về.
Những người thành phố thức khuya dậy muộn, còn anh ngủ sớm dậy sớm. Có người bảo, kẻ không dậy trước 5 giờ được thì không làm được việc lớn- Ông ta là chủ tịch, nhà sáng lập Huyndai group. Phải chăng anh là người sinh ra để làm việc lớn.
Chàng trai nông thôn không lừa lộc ai cả, trừ khi trong bàn rượu anh phải chốn để mà còn tỉnh táo về nhà. Chàng ghét đất, nhưng lại sống dựa vào đất, chàng ghét nắng, nhưng nhữnh ngày mưa chàng lại chẳng thể làm gì được.
3. Chàng trai nông thôn với du lịch và văn học.
Chàng có đọc sách không, nó quá xa xỉ đối với chàng, mỗi khi cầm vào cuốn sách, chàng lại có cảm tưởng như cầm vào một vật gây mê kinh khủng. Chàng không thích đọc sách.
Một hôm, lúc rãnh rỗi, những người bạn của chàng đã đi làm xa, ruộng nương không còn việc gì cho chàng làm. Chàng với lấy cuốn sách có trên đầu giường, nó là của vợ chàng. Đọc được hai trang đầu, chàng không thấy buồn ngủ, mà cảm thấy như bị cuốn sâu vào tình huống truyện. Chàng thấy thật tội nghiệp cho Jean Valjean. Và cách cư xử của vị thầy tu làm anh thấy lạ, rất lạ. Chàng bị cuốn hút, mà quên đi mất đã nữa đêm, chàng đọc xong cuốn sách và cảm thấy thích Valjean quá đi mất. Chàng kết luận, văn học cũng không tệ lắm, chàng thích văn học.
Chàng không bao giờ có đủ tiền cho một chuyến du lịch năm ngày với giá ba mươi triệu đi nhật. Ngay cả Hà Nội đối với chàng cũng là một thách thức. Chàng chỉ thi thoảng đi thăm nội ở Nha Trang, ngoại ở Quảng Nam. Đó có lẽ là hai địa điểm du lịch duy nhất của chàng. Chàng không đi du lịch, viêc đồng án đối với chàng trai nông thôn đã quá bận rộn rồi.  
- ( love you - chuột lang)

5 Sự thật về việc "Viết" mà tôi ước mình biết 20 năm trước.(prt1)

Truth No.1.
ảnh minh họa mirinda.com

Writing Truth Number 1: Sự nghiệp viết rất dài và quanh co.

Có một tin tốt là: Đa phần chúng ta không phải là những người mẫu. Chúng ta không có ‘hạn sử dụng’,  không buộc phải làm điều mình giỏi nhất ở tuổi 20, và, trên thực tế, đối với hầu hết hầu hết mọi người, công việc tốt nhất thường đến sau đó. Bạn đã 45 và bạn chưa từng xuất bản một quyển sách nào? 60? 65? Đừng lo lắng.

Làm thế nào để viết một cuốn tiểu thuyết ?

Viết một tiểu thuyết trong vòng 10 bước ( Làm thế nào để viết một cuốn tiểu thuyết).

MICHELLE RICHMOND, NEW YORK TIMES BESTSELLING AUTHR OF THE YEAR OF FOG, GOLDEN STATE, AND OTHER NOVELS.


Đầu tiên bạn cần biết là không có một công thức hay phép màu nào trong việc viết một cuốn tiểu thuyết. Mọi tiểu thuyết có đòi hỏi có cấu trúc của của nó, không gian, và cách mà “nó” nhìn thế giới. Nếu bạn sẳn sàng để  thử thì đây là 10 bước để bạn bắt đầu.

Giá trị


Nam có một cuộc thi quốc gia quan trọng trước mặt. Không có gì quan trọng hơn nó cả, cậu cáu gắt với người anh mình mẩy hôi hám chưa kịp tắm rửa. Cậu càu nhàu với người mẹ luôn nhắc nhở cậu phải tắm rửa và ngủ đúng giờ. Giờ đây cậu không có mối quan tâm nào khác là kỳ thi quốc gia này, và nếu vượt qua được cậu sẽ là một đòn chết bảy, có khi là mười để được vào một trường công lập. Ở đất nước này lạ lắm, ai cũng vào đại học, dù chẳng biết vào đó để làm gì. Anh Thông, đối diện nhà Nam rất tự hào vì vừa trúng tuyển vào trường Kinh tế quốc dân, dù anh vẽ rất đẹp và học cực siêu vật lý nên ba má quyết định anh phải học quản trị quốc tế để kiếm nhiều tiền. Bạn biết đấy, tỉ giá của mỗi quốc gia ảnh hưởng rất lớn đến việc liệu bạn có thể đi du lịch thế giới hay không. Cụ thể là thế này, một người quét rác ở Úc (Australia) có thể kiếm khoảng 1400 Đô la Úc/Tháng (~25 000 000 VNĐ), còn một kỹ sư ở Việt Nam có thể kiếm được tận 7 triệu VNĐ/tháng(~400 Đô la Úc) cơ đấy. Và nếu qua Úc du lịch thì anh chưa thể mua nỗi cho mình một vé máy bay sang Perth. Nhưng người quét rác ở Úc thì cứ bay vòng quanh Việt Nam ấy chứ. Vì thế phải học kinh tế đối ngoại, phải kiếm tiền bằng tiền USD mới có cơ may đổi đời nhanh được. Lý luận của người nhà Thông nó thế.

Nam ức lắm, vì thấy cái lý của nhà anh Thông thấu tình đạt lý quá chừng. Buồn bực trong người, quyết tâm thi ngoại thương. Dù trước giờ Nam mù tịt sinh ngữ (là tiếng Anh đó mà). Ngu vãi chưởng, thế mà không hiểu sao ngoại thương cũng có thi khối A ; Ok chơi luôn, cần đếch gì, thi khối A là Ok, trước giờ toán, lý đối với Nam chỉ là trò vui. Đó là lý do mà Nam luôn phiền hà khi có ai đó làm phiền vì mấy chuyện cỏn con như ăn cơm, tắm rửa, ngủ nghỉ. Hầy, thấy vào được trường đại học có giá trị không ?

Anh của Nam rang xay cà phê bột, ở cái xứ này thì người ta rang xay cà phê mới có cái ăn. Ừ thì có ăn thật, nhưng anh của Nam phải làm lụng vất vã lắm mới có được cái thu nhập ngót 1500USD/tháng ở cái xứ rừng rú này thì 1500USD là to lắm, mà quên đó thu nhập của 3 người nhà Nam, đừng hoang tưởng. Ấy là năm nay thôi chứ hai ba năm trước thì có mà mơ à. Lúc mới làm, chầy chà chầy chậc mải mới bán được hàng, cạnh tranh với mấy lão làng thì thật hết biết, có mà lăn ra khóc lóc van nài. Ấy thế mà anh của Nam vẫn cứ làm, làm riết bền chí suốt 7 năm ròng. Ấy thế mà cái xứ này đến là lạ. Người ta thấy ai mà tay chân nhem nhuốc, suốt ngày bận đồ bẩn thỉu, mồ hôi mồ kê nhầy nhụa là thấy khiếp. Họ cứ nhờ nhợ thế nào ấy. Thấy người quét rát thì nhìn bằng ¼ con ngươi, thiệt tình. Anh Nam làm lụng đến là vất vã mà chẳng thấy ai nhìn anh bằng nữa con mắt khi gặp ảnh trong xưởng. Đến là kì lạ. Nhớ cái hồi còn chạy chiếc Wave Trung quốc cà tàn đi tiếp thị mới ức. Cà phê thì thằng nào chả như nhau, thế mà bác chủ quán bảo : “Người ta đi ô tô kia giao hàng còn chẳng ăn thua, chú mày đi thế này ai mà mua”. Thiệt đến là buồn cười, sanh buồn bực. Nam giục anh, chậc kệ, cái ngữ ấy đến là ngu, ai thèm chấp. Anh Nam phì cười một chàng dài bảo: “hahaha, an tâm đi, mấy năm nữa anh sắm chiếc xe con về chạy chơi”. Nói đùa thế mà thật, vài năm sau (5 năm từ lúc ấy) anh sắm được chiếc xe con con, tầm 17-18 ngàn USD gì đấy. Nó cũng chẳng phải sang trọng gì cho bỏ, nhưng nhà Nam vui lắm, cả xã của Nam mấy nhà có ô tô đâu. Đó có giá trị không nào ?

Bạn của Nam học cùng lớp với Nam, tên là Bình. Lười trẩy thây, Có điều thông minh, sáng dạ, copy đại tài. Thế là nhờ Nam mà cũng tốt nghiệp được phổ thông. Có điều Bình cóc cần cái bằng tốt nghiệp phổ thông ấy. Mấy năm tốt nghiệp xong Bình cùng gia đình sang Mĩ sinh sống. Mỹ là nước phát triển, phúc lợi tốt, mức sống cao, thu nhập cũng cao nốt. Thế là cần gì bằng đại học cơ chứ hằng ngày làm Waiter cũng được 10USD/giờ một tháng được khoảng 1920USD/tháng cũng đủ sài phè phởn, có điều ly cà phê bên đó mất 5USD mất rồi. Chết thật. ấy vậy chứ có làm sao. Anh của Nam làm cật lực 7 năm trời thế mà có dám bỏ ra ngàn đô nào mua cái vé máy bay sang Mĩ đâu. Đi quanh Việt Nam còn tiếc, vì tiền vé máy bay toàn tính bằng USD còn anh Nam chỉ thu nhập bằng VND (1USD=~21000VND) tiếc lắm. Đấy bạn thấy xuất cảnh sang mĩ có giá trị không ?

Nam vất vã lắm mới đánh bại được khoảng 6 nam nữ thanh niên ưu tú vào được trường ngoại thương. Mài mòn ghế nhà trường, đứng mòn bục thuyết trình, chạy bàn mòn mấy đôi giày để kiếm ít đồng. Cứ ngỡ ra trường sẽ kiếm được USD, ai dè càng học càng đuối trí, kiếm USD đâu hông thấy, thấy bàn toàn chuyện trên trời. Mấy anh chị ra trường khóa trước, trầy chà trầy chậc mãi mới có việc lương 150USD/tháng. Có người còn chẳng được. Thiệt tình. Đấy các bạn thấy giá trị chưa? Nhưng không sao, anh Nam là tay từng trải. Này chú, bi quan gì vậy, không gì đổi được nền tảng học vấn đâu. Tại anh ngốc, không thi đậu đại học thôi, chứ thi được anh cũng thi rồi. Giờ ra đường có cái mà lòe thiên hạ, còn có cái bụng kiến thức nữa, khi nào cần thì dùng đến. 78% người giàu coi trọng việc này đó em, còn nữa dân tộc thông minh nhất thế giới coi trí tuệ là tài sản lớn nhất, hơn tất cả tài sản trên thế gian này, chú biết vì sao không ? Thiệt, bây giờ thì biết rồi chứ hồi đó Nam chỉ nghĩ, thì có trí tuệ thì sẽ có vàng thôi chứ sao nữa. Ừ thì cũng đúng một phần, phần còn lại là chẳng thằng ăn cướp, ăn trộm nào lấy được trí tuệ của em hết. haha, Thấy tuyệt không ? Anh có thể kiếm vài đồng bỏ túi, nhưng tại anh ngốc nên không thể như người ta, vừa không phải lao động vất vã, vừa có thể kiếm nhiều tiền. Nói đến đấy, Nam nửa buồn, nửa vui. Nam thấy có người anh như vậy giá trị nhường nào!

Author – Thang Bui.

P/s : Đến giờ Nam vẫn đang bế tắc không biết phải làm gì tiếp vì đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhưng lúc nào cũng tự an ủi mình, tất cả cũng chỉ là tạm thời.

Hạnh phúc - đau khổ.

Có lần tôi hỏi thầy ! ông Thích Ca ổng có nói thế này :  " Đời là bể khổ " vậy thế quái nào mà ta vẫn cứ khư khư ôm lấy cái bể khổ ấy chứ hả thầy ?

Câu trả lời của thầy chẳng làm tôi hài lòng tí nào. Vì Thầy bảo : " Ổng nói cho hay thế thôi, chứ có thay đổi được gì đâu".  Các bạn có từng đặt những câu hỏi tương tự như vậy ? . Nhưng thầy có đáp lại thỉnh cầu của tôi làm tôi có phần khá thích thú như sau :

Thầy : Thực ra các em có biết "khổ" sinh ra từ đâu không ? 

Lớp :  im lặng một hồi, sau có một sinh viên nói gióng lên, nghèo thì khổ chứ sao !..
... Chí lý lắm. 

Thầy : Nhưng không phải ai cũng khổ vì nghèo. Lấy ví dụ của người xưa đi, liệu Socrate[1]  có những hành động rằng ông khổ vì nghèo không ? 

Thầy : Thực ra tại các em muốn giàu, nên thấy nghèo là khổ, có người chẳng cần giàu nên thấy nghèo thực ra cũng chẳng khổ.  Nói chung quy lại một câu khổ là từ bốn chữ mà ra là : "Sở cầu bất đắc".  Cầu mà không được thì đó là khổ. Cầu mà được ngay là sướng. Vì thế người ta đo lường mức độ hài lòng của khách hàng bằng cái thang đo tỷ lệ  mức độ đáp ứng/mức Kỳ vọng

Và chính vì cái sướng, khổ có cái nguồn gốc như vậy nên nó cũng mang tính khoảnh khắc. Nó chẳng dừng lại bao giờ. Đang nắng nóng, có một bóng râm nghỉ chân là thấy sướng. Đang thấy cô đơn, có thằng bạn đến chơi thế là sướng. ...  Có khi ngồi với người mình yêu cả buổi, chẳng nói được lời nào, nhưng vẫn thấy sướng, vì ta chỉ mong có vậy. . ..

Hay nghe người ta nói: Người này sướng, kẻ kia khổ. Làm gì có cái sướng cả đồi, khổ muôn thửa. Nó là hai mặt đối lập tồn tại song song nhau, Thể Nhị Nguyên là vậy, một khi không quan tâm đến sướng khổ nữa thì chính bản thân "nó" mới hiện ra. Và Thường thì chẳng ai nhận ra cái thể nhất nguyên và muốn theo đuổi nó cả. Lịch sử đã chứng minh, Nho giáo vượt trội hơn đạo gia về số người theo học và thực hành.

Hạnh phúc, đau khổ là khoảnh khắc. Chúng là những thứ khiến con người ta quay cuồng. Khi quá độ nó sẽ thoái trào như đỉnh của biểu đồ hình sin vậy !

Có một câu nói, có thể giúp con người ta không bị hạnh phúc làm mờ mắt, Không bị bi lụy bởi cái khổ đau cùng cực. Đó là :
 "Mọi thứ đều sẽ qua". 
Hạnh phúc, đau khổ không rảnh mà ở chơi mãi với ta. Đừng quá buồn quá vui mà xa rời cái cuộc sống này. hãy để hạnh phúc và đau khổ là những người bạn vẫn thường ghé thăm nhà, chứ đừng có mà ngồi lỳ ở nhà mình.

Cô Đơn


Ngồi quanh là những đứa bạn cùng thời cấp ba, họ vui vẻ cười đùa, bàn về kế hoạch họp lớp tiếp theo. Đứa thì chăm chú chọc khóe một cô bạn với sự thay đổi đến kinh người, từ hai năm vừa qua, cô ta trở thành một thiếu nữ đích thực, ở đây nói về cách ăn mặt tinh tươm, lộng lẫy như một quý cô dù nó chẳng hợp với cả đám quê mùa này tẹo nào. Nhưng, cô ta đã bắt đầu biết làm đẹp, biết trang điểm, ăn vận, điều đó làm cho cô ta nổi lên như một minh tinh trong cái đám nhà quê. Còn tôi, đang bận quan tâm đến một cô bé, với cái vẻ đượm buồn, đôi mắt nhìn xa xăm, dù khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của cô có giống với thiên thần bao nhiêu đi nữa thì nó vẫn không thể che đi cho được cái vẽ buồn của mình. Thỉnh thoảng tôi lại ngoái nhìn cô, như đang ngoái nhìn chính bản thân mình, và đôi lần bắt gặp ánh mắt ấy nhìn tôi nhưng cũng vội vàng nhìn vào cõi hư không. Tôi vẫn để ý cô, im lặng và quan sát, mặt cho xung quanh có ồn ào cỡ nào tôi cũng không thể nào rời mắt khỏi cô bé. Cô ngồi xung quanh gia đình, họ hàng mà không nói một lời, cứ húy hoáy ly nước lọc và ngồi trầm ngâm, cô ấy và tôi giống nhau nhưng có một điểm khác là tôi đang ngắm nhìn cô chứ không nhìn vào cõi hư không nào cả. Không biết cô bé đó làm tôi cảm thấy cô đơn hay chính bàn thân tôi tự nó thấy cô đơn. Ngay lúc này đây, tôi cảm thấy cô đơn. Ngay lúc mà xung quanh là những người bạn học, xung quanh là người thân, nỗi cô đơn đã len lõi vào tôi tự lúc nào không hay. Nó xâm lấn tôi ngay cả khi mà trong lòng tôi có cảm giác vui vui, hay rất vui. Miệng nói, tay khua, nhưng tất cả là hành động nhằm che lấp đi cái nỗi cô đơn đã đi đến cùng cực.

Không có một câu chuyện nào khiến tôi có chút xao lòng vì chẳng có chuyện gì liên quan đến cái mà tôi quan tâm cả. Tôi giống như là một "con bò" trong cả đám bạn, họ nói những thứ mà tôi cho là chết tiệt, những thứ họ quan tâm tôi coi là thường tình. Hay tại bản thân tôi khinh khi người ta nên chẳng hợp với ai ? Tôi cố gắn lục lại những câu chuyện thoáng qua trong cái buổi gặp mặt dù nó chẳng còn đọng lại được trong tôi một tẹo nào ngoài cái cảm giác khinh khi khi nghe.
 Nào là :"
B- Đến khi vào Nha Trang thì lo tao nha; 
H- ừ để tao lo;  nhưng mà mày phải tự trả tiền nhé, 
thế là cả đám cười ồ lên và cô nàng có vẽ đắc chí vì chơi xỏ được thằng bạn hay chọc ngoáy.

B - má hồi tối tao nhậu say quá, sáng ra tắm mà outomat cháy mẹ nó mất, thế là tao khỏa thân chạy ra ngoài. 
D - Ha ha, nhà mày khách khứa đông quá nên mất hết rồi chứ gì ? .... bla bla. 
ôi vớ vẫn ...  

đứa bên cạnh tôi thì ngúy ngoáy cái điện thoại với cái trò đánh bài chết tiệt. Và máy đứa nữa thì cố pha thêm trò cho cái không khí đã pha quá nhiều mùi nhảm nhí thêm phần hôi hám.

V - bọn này thích loại nào 500 - 300 200 hay 100, tất cả đều cao ráo, tao có số.
tôi chẳng hiểu gì ráo, thằng bên nhanh nhảu đáp.
L - ê Sida thì sao mày.
V- mày lo gì, BCS hết lo gì....
tôi có vẽ hơi ngượng mặt khi nhìn về phía cô bé vẫn đang húy hoáy li nước.

P - mày học về rồi làm gì ?
T- Tao về làm cho nhà...
P giật nẩy mình hét toán lên, thế mày học để làm gì ?
Chính tôi cũng từng băng khoăn về câu hỏi ấy trong suốt những năm học DH. Nhưng thật vớ vẫn khi trả lời cái câu hỏi ngớ ngẫn ấy khi mà hành động của tôi đã chứng minh khá nhiều thứ rồi.

Tất cả chúng, không hề có chút ý nghĩa gì với tôi. Từ khi tôi làm bạn với Tứ Thư, Chu Dịch.... Nguyễn Duy Cần thì những thứ họ vẫn hay cười đùa làm tôi thấy khó chịu. Nhưng riết rồi nó làm tôi không bắt nhịp được với những thằng bạn. Có thằng thì uống CF khi tính tiền thì ngại cứ nhìn bơ bơ,.. rồi để người khác thấy ngại mà thanh toán. Tôi thì thích kiểu của người DN hơn, nên sòng phẳng, như thế mới bền.

Vì tôi chỉ nhìn thấy ở những người xung quanh mình treo đầy những thứ tôi không thích. Họ; có người nhỏ nhen, có người rộng lượng, nhưng người tôi cho là rộng lượng lại đi chơi với cái tên mà tôi cho là nhỏ nhen. Và nhiều hơn những cái tâm địa mà tôi cho là độc. .... Những lời họ nói ra không tương xứng mấy với việc họ làm. Có những đứa ít nói làm được thì tôi lại không mấy thân tình mà hiểu có thể hiểu được họ. Những người bạn của tôi bây giờ hầu như không còn ai có thể nói chuyện về "đạo" mà tôi hằng theo đuổi được nữa. Vì thế tôi cảm thấy cô đơn.

Tết giáp ngọ, Một cái tết mà với tôi nó không còn mấy ý nghĩa, một cái tết nhàm chán, nhạt nhẽo nhất mà tôi từng trải qua. Vì đây là cái tết mà tôi cảm thấy mình cô đơn, lạnh lẻo, dù là tiết trời mùa xuân, nhưng với tôi nó như là một mùa đông đáng kinh tởm.

Tôi muốn hỏi những ai đọc được những dòng nhật ký online này của mình rằng, làm sao để cái nỗi cô đơn đó biến mất, cái trống rỗng trong lòng được lấp đầy ? có phải vì tôi quá ích kỷ,  hay tôi không cởi mở, có phải vì nghiên cứu cái đạo thời xưa mà áp cho ngày nay là chuyện "ngu xuẩn" trong cái thời đại văn minh vật chất đến tột cùng như bây giờ ?

Sống mòn

Cái chết liệu có thực đáng sợ ? mọi người đều sợ phải chết. Cái chết có lúc nặng tựa Thái Sơn, khi thì nhẹ tựa tơ hồng, tất cả là vì cái danh. "Anh hùng" xông vào trận mạc giết địch há chẳng phải vì cái danh sao ? tướng thất trận đâm cổ tự vẩn há chẳng phải vì "danh". Khi danh chưa toại thì người ta còn khư khư giữ cái đầu của mình mà chịu nhục sống vậy. Như Tư Mã Thiên chịu  nhục mà làm nên sử ký, Việt Vương Câu Tiễn chịu nhục nếm phân đoán bệnh đó chẳng phải là chịu nhục mà giữ lấy cái mạng đó sao ? Khuất Nguyên vì cái danh yêu nước mà gieo mình xuống sông. Chết nhẹ hay nặng còn chưa rõ.

Lấy như vụ Dương Trí Dũng làm điển hình thì vì cái mạng mà bán danh ông cũng không tiếc. Như Năm Cam vì cái lợi mà bán mạng vậy. Lâu nay tìm được người vì cái danh mà cân đo cái mạng cũng hiếm thay, mà tìm lấy lợi đem cân đo cái mạng thì nhiều. Có cô "điếm" ở miền tây chê các cô thiếu nữ giữ gìn chữ "chung" là ngu, chúng bảo họ là không thức thời, ngu muội. Đáng tiếc thay.

Phàm cái lợi chỉ để phục dịch cho cái lục dục của con người mà thôi. Nền văn minh vật chất đang phá bỉnh giá trị của cái "danh" con người. Bởi vậy mà kinh doanh ngày trở nên khó chịu hơn, sản phẩm ngày trở nên tàn tạ hơn về mặt nội dung. Người ta đang phục dịch cho cái nhu cầu của con người. Dùng GDP để che đi những hậu quả. Những cảnh báo của các tổ chức như Ngân Hàng thế giới, WHO về những vấn nạn về môi trường đang ngày càng nhiều lên và khẩn thiết hơn bao giờ hết. Người ta lấy việc tham gia vào cái tổ chức gọi là nhân quyền để che đi việc làm phủ nhận tự do. Tất cả há chẳng phải vì lợi. Phần đa mọi người đang sống vì cái lợi.

Sống vì danh xem ra hay hơn chết vì lợi. Mahattma Gandhi đâu có cầu lọi gì cho mình chắc cũng không cầu danh gì nhưng có được cái danh là "Thánh". Bùi Giáng để lại tiếng thơm mãi vì ông không viết vì lợi như một số ai đó. G.G. Marquez khi viết xong cuốn "trăm năm cô đơn" thì gần như chẳng có gì đành phải bán đồ đạt trong nhà để có tiền gởi đến nhà xuất bản. Steve Job sẽ chẳng được ai nhắc đến thêm nếu như ông không làm nên những cuộc phiêu liêu với những sản phẩm của mình. Và Những ông trùm sẽ chết ngay khi ông ta nằm xuống hố. Không như "Khổng Khâu", "Khuất Nguyên", ... xuống hố lâu rồi nhưng còn xuất hiện nhiều trong những cuộc thảo luận, văn học.

Sống mòn là sống vì lợi. Lợi chỉ để phục dịch cái thân xác hữu hạn này thôi. Cái danh còn xa hơn thế nhiều. Nhiều người sợ sống vì sống không vì lợi thì khó mà vì danh thì khó toàn mạng hay khó cưỡng lại cái lục dục của cơ thể. Chí hướng con người nên là lập danh. Cái lợi chỉ là cái nhất thời nên xem nhẹ.

Bài viết này là để nhắc nhở bản thân: nên lập danh trong đời đừng để cái lợi làm mờ mắt mà sa thân vào cái sống mòn. 

những thảo luận là điều tuyệt vời, nếu người nào tình cờ ngang qua blog xin ghé lại góp ý. Nó là nguồn động viên lớn với tác giả. 

- Thắng Bùi - 

"Làm công" hay "làm chủ" ?

Làm công hay làm chủ, quẩn quanh với cái ý nghĩ cái nào tốt hơn cái nào khiến nhiều người bị quấn vào cái bẩy của bán hàng đa cấp. Tình cờ đọc một bài viết của bạn Phương trên facebook khiến tôi cũng có đôi chút bâng khuâng về việc này. Vì vậy, đây là bài viết để làm rõ hai ý niệm này, không cho nó có cơ hội quấy rầy tôi thêm lần nào nữa.

Làm công hay làm chủ cái nào tốt hơn cái nào ? trước tiên tôi xin định nghĩa hai từ này chút đỉnh. "Làm công" là tính từ dùng để chỉ người dùng năng lực của mình để thực hiện một công việc phục vụ một tổ chức, mà dĩ nhiên, tổ chức đó có thể do anh ta sở hữu hoạt không. "Làm chủ" tức là chiếm hữu tư liệu sản xuất, có nghĩa là không làm gì cả ngoài thể hiện một mối quan hệ sở hữu đối với tổ chức đó, nếu nói một cách chính xác thì là thể hiện mối quan hệ sở hữu đối với khối tài sản của anh ta trong tổ chức đó. Từ " Làm chủ " còn được hiểu theo một nghĩa khác nữa là "có khả năng kiểm soát". Khi nói: " Người điên không làm chủ được bản thân - có nghĩa là người điên không có khả năng kiểm soát được chính bản thân anh ta". Điều này khiến cho nhiều người nhầm tưởng, là làm công thì mất khái niệm làm chủ ở cách định nghĩa thứ 2. Và vì vậy, nếu đem hai hoạt động "làm công" hay "làm chủ" mà đi so sánh thì quả thật là hớ hênh. Chúng không hề gì đối lập nhau cả, mà cũng chẳng phủ nhận nhau. nếu bạn đem chúng mà so sánh thì giống như so sánh hai nghề Luật sư và kinh doanh cái nào tốt hơn. Haha, có người sẽ bảo luật sư, người bảo phi thương bất phú kinh doanh mới có tiền. ai cũng đúng cả, nhưng phải xem ta làm nghề đó như thế nào đã. Còn bản thân nó chẳng thể nói lên được tốt xấu. 

Dưới đây là những thứ hay ho tôi có thể nghĩ ra để dẫn cho cái sự sai lầm khi đi so sánh hai thứ này.

Luận về Việc Học.

                      Nghe tam tự kinh Viết : “ Nhỏ không học, lớn làm chi”, mà ngẩm lại ý nghĩa của việc học. Hỏi học sinh mình học để làm gì ? chúng bảo, học để thi lên lớp chứ làm gì, làm bài kiểm tra không được thì toi mạng. Chúng nó có vẽ rõ về việc học quá, về phần mình, tôi còn chưa hiểu lắm ý nghĩa của việc học, nên viết bài luận này.
                      Khổng tử nói: “học mà không nghĩ thì vô dụng, nghĩ mà không học thì bế tắc”. Vậy phải chăng học là để khỏi bị bế tắc trong suy nghĩ ? phần này có vẽ hợp lý. Nhưng nếu chỉ có thế thì việc học quả vô dụng quá, chắc không dừng lại ở đây. Ở VN người ta học để có cái bằng trong tay, có nó  thì quý lắm chứ không phải chơi, thời này mà không có cái bằng tốt nghiệp cấp ba người ta kinh choi thối mặt, thối mày, tệ hơn là bạn sẽ không tìm ra được việc gì để kiếm ăn nếu không có nó đâu. Phải chăng đây là phần hửu dụng của việc học, nói thế thì việc học sẽ ngưng lại ngay khi ai đó có một tấm bằng. Thế thì bảo Dacuyn là nói sằn sao ? nghe có lần ông bảo : “Bác học không có nghĩa là ngừng học”. Vậy thì chắc ý nghĩa của việc học còn cao xa hơn cái “bằng” mà một tổ chức nào đó cấp cho. Truy tìm ý nghĩa của việc học tôi lại đi tìm đến triết lý giáo dục Mỹ, nghe nói, mục đích tối cao của việc học là tự học. Phải chăng là vậy, phải chăng là con người ta không thể nào đi đến cái cùng cực của việc học. Lại nghe nói, tri thức của ta như hạt cát trong xa mạt, phải chăng là học thì làm gì có điểm dừng. Vậy thì việc học để có một công việc, tấm bằng là thứ yếu rồi, nó chắc chỉ là một chặn đường trong một cuộc hành trình dài thôi vậy. Vậy thì chắc cần phải xem lại triết lý giáo dục ở ta.
                          Nghe người Do Thái là dân tộc thông minh nhất thế giới, nên chắc họ cũng coi trọng việc học lắm. Hẳn vậy, họ coi việc học tập tri thức là một đầu tư khôn ngoan nhất, có tầm nhìn nhất. Nhưng lại thấy họ coi trí thức chỉ là thứ yếu thôi, thứ quan trọng nhất mà họ coi trọng hơn cà tiền bạc đó là Trí tuệ. Thực vậy, tri thức chỉ là một đống bùi nhùi, vô tích sự nói không chừng nó còn làm cho ta loạn. Nhưng việc học tập tri thức, và biến tri thức thành trí tuệ là mục đích của học tập vậy. Đến đây thì có phần tương đồng với cái điều mà tôi nghe ở trên, nhắc lại thêm lần nữa củng không thừa, “học mà không nghĩ thì bế tắc, nghĩ mà không học thì vô dụng”. Phải chăng khi phá vỡ bế tắc rồi, con người ta sẽ có được trí tuệ. Tôi cho là phải. Tôi kết luận, ý nghĩa của việc học là có được trí tuệ.
                    Nghe nói: “biết mà học không bằng vui mà học, vui mà học không bằng yêu thích mà học” thế nên cái học cũng cần có một động lực vậy. Khi chưa biết đạo thì cố tìm hiểu sao cho ra, tìm chưa ra thì mất ăn mất ngủ, khi biết đạo rồi thì vui mừng khôn xiết. Phải chăng đây là tính cách cần thiết của một người học.
Đọc sách sẽ là cách tốt để học, nghe nói, đọc sách mà tin cả sách thì đừng đọc sách. Sự nghi ngờ là yếu tốt quan trọng của học tập. Người Do Thái rất thích đặt câu hỏi tại sao ? và từ đó có được những câu trả lời bất ngờ lắm. Thánh kinh Tamuld có viết “Những câu hỏi hay, sẽ có câu trả lời hay”. Thích ca cũng giảng về việc nghi ngờ tất cả, biết đâu trong than bùn lại chứa kim cương.
                      Quan sát là cách tuyệt vời hơn để học, nhưng đôi khi người ta quan sát như không, có nhìn mà như đuôi mù. Vì quan sát cần phải tập trung và nhìn nhận cần phải tỉ mỉ và sáng suốt, tỉ như thầy bói xem voi thì không được gì. Cái này chắc tìm “óc sáng suốt” của Nguyễn Duy Cần mà đọc là hơn cả.

                      Sự học là trọn đời, vì học là cách nuôi dưỡng mầm sống tươi trẻ trong ta. Nhà trường ở ta hay có câu : “vì sự nghiệp mười năm trồng cây, trăm năm trồng người”. Quả là nực cười khi so sánh cây với người, cây 10 năm thì chết, người trăm năm thì mất. Thật là sai lầm, vì học có thể khiến bạn chết rồi vẫn vang danh, như Nguyễn Du, Lương Văn Can... cây đốn rồi vẫn còn nhiều hữu dụng, như hương, như Chắc, ... nên học, nên học.

Nghị luận.

Hôm nay, tôi xin viết về hai câu thơ mà chắc nhiều người tâm đắc. Vì có lần giáo viên môn quản trị sự thay đổi của chúng tôi, trong lúc giảng dạy có lần trích dẫn.

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt,
còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.
Trích Xuân Diệu.


Tôi luôn lấy câu này làm tâm đắc để mà xoa đi cái nhục nhã mỗi lần tôi cảm thấy mình hành động bồng bột, nông nổi. Nó như thứ thúc đẩy tôi mỗi khi tôi muốn thối lui. Nói tuy có vẽ tiêu cực nhưng nó đã làm được công việc của một người quét rác.

Thật buồn cười khi, dùng nó để xóa đi cái nhục nhã của mình khi hành động ngu ngốc. Nhưng hỡi ôi, liệu có ai chưa từng hành động ngu dại, mà quả nếu có thì đó là một kẻ ngu dại suốt đời làm một điều ngu dại đó là dấu đi cái ngu dại mà anh ta làm. Anh ta luôn cho đó là vết nhơ, lau lau, chùi chùi, thế là chẳng ra làm sao cả anh ta làm hỏng tất cả.
Cũng thật thú vị thay, khi câu thơ lại quét giúp tôi cái nỗi sợ hải vì phải hành động. Nó an ủi tôi rằng, thà ngu dại một lần còn hơn không bao giờ ngu dại, vì cuộc sống ta vốn là những điều ngu dại cơ mà. Một người bạn Úc của tôi, từng cho tôi câu tiếng anh như thế này : " It is better to have loved and lost, than to never have loved at all". làm tôi như mở cờ mà cứ bước tiếp dù .. có thể đó là hành động ngu dại nữa mà tôi đã làm. 

Không biết được khi nào tôi đã thuê "nó" làm cố vấn cho mình. Vì "nó" có tài thuyết phục thực rất tài tình,"nó" làm lu mờ đi cái ý nghĩ an phận đang lãi nhãi trong đầu tôi. 
-  Dừng lại, nghỉ ngơi đi, mày đừng tiếp tục hành động ngu ngốc nữa, hãy xem người ta kìa, nhàn nhã, thoải mái chẳng phải lo gì kìa, tránh voi chả hổ mặt nào. 
Còn anh ta thì cứ y như là nắm được cái thóp lười nhác của tôi mà nhằn.
- Nó :  Này anh bạn, chớ có nghĩ bậy, anh tránh được một con voi, chứ không tránh được hết thảy đàn voi. Anh mà cứ tránh thế này thì khi không tránh được anh chỉ có chết mà thôi. 
Ngẫm lại thì thơ xuân Diệu đúng. Nhưng cái ý nghĩ an phận của mỗi người lại mạnh hơn bất kỳ ý nghĩ nào khác, nó cãi:
- Anh cứ lo xa, ta tránh được một con thì ắc tránh được hai con, bầy voi thì kể gì. 
Nói đến đây thì thơ xuân diệu có vẽ bí, nhưng anh lại bẻ:
- Anh mà mỗi lần thấy voi là anh tránh, đến khi nào anh mới hết tránh đây ? Huống chi mỗi lần tránh là một lần nhục, như thế thì khác nào kẻ hành khất không có nơi nương thân.
Thực chẳng biết làm sao nhưng anh an phận lại bẻ, 
- Ta giử được mạng là tốt rồi, lo gì không có nơi ẩn náu. 
Nói đến đây thì tôi thấy hơi xấu hổ vì anh an phận, nhưng mà cũng có phần đồng tình, vì còn nước còn tác mà. Thơ xuân Diệu bài bác:
- Sống mà không bằng chết, chết sướng hơn, huống gì đây không phải là sống nữa mà là "sống mòn", người ta sống thì ngước mặt lên trời nhìn trời xanh, kẻ như anh sống thì cuối đầu mà đi. Người ta sống coi danh tiết quan trọng, anh sống coi mạng sống là quan trọng, danh tiết còn mãi, mạng sống trăm năm tất diệt. Anh chỉ lo cho cái có hạn mà bỏ đi cái vô hạn thì chẳng phải anh đang mòn mỏi với cái thân thể trăm năm của anh đấy sao. 
Càng nghe tôi càng thấy nhục và chẳng thể nào tiếp tục nghe lời của kẻ an phận nữa, thế là tôi ký hợp đồng dài hạn với thơ Xuân Diệu. Thế là trong lời bàn ông cho tôi thêm một lời khuyên nữa.

Xuân còn trẻ nghĩa là xuân sẽ già
Xuân đương đến đến nghĩa là xuân đương qua
....
Còn trời đất nhưng chẳng còn tôi mãi
tôi không chờ nắng hạ mới hồi xuân.
-vội vàng , Xuân Diệu.


Nó là người động viên tôi ra tiền tuyến để mà bị bắn, và cũng là người trị thương cho tôi mỗi khi tôi bị đạn bắn trúng. Tôi chưa thấy khi nào nó rời xa tôi cả, thật tức cười khi quyết định làm việc gì tôi cũng hỏi đến nó và khi như muốn chết đi thì nó lại cứu tôi lại để mà bước tiếp. Câu động viên này còn thú vị hơn cả thảy thứ đồ chơi nào, và là bác sỹ tâm lý giỏi nhất.


Tiến bộ

1000 từ hôm nay sẽ nói về Tiến bộ.

Thử lục tìm một định nghĩa về tiến bộ: vì lục tìm trên wiki chưa có căn cứ gì cho tính từ tiến bộ này nên đành tự định nghĩa theo cách hiểu của bản thân trước giờ vậy, hy vọng nó phù hợp. Khi nào có điều kiện chắc sẽ tìm một cuốn từ điển tiếng việt để tham khảo.
       Tiến bộ là từ dùng để chỉ sự đi lên theo chiều hướng tốt đẹp hơn của một thực thể ngược lại với nó là lạc hậu. Trong tiếng anh tiến bộ có nghĩa là progress(v) hay advance(v), vì tiến bộ thường đề cập đến một tiến trình (progress in noun) hơn là một thực thể tĩnh.  vì ngữ nghĩa hán việc còn kém nên không dám phân tích sang cái ngữ nghĩa này, đành gác lại ngữ nghĩa này vậy.  

       Tôi chỉ viết về những suy nghĩ về tiến bộ cá nhân.
Có câu : "Hơn thua chi với người đời, ngày nay ta phải hơn mình hôm qua". Phải chăng khuyên người ta nên nhìn vào sự tiến bộ của bản thân hơn là nhìn vào cái hơn thua với đời.

Lại nói : " Quân tử 3 ngày không gặp, phải ngước mắt nhìn". Phải chăng là người quân tử thì tiến bộ rất nhanh.

Như vậy phải nói tiến bộ với cá nhân là vô cùng cần thiết, và với một người quân tử thì tiến bộ là thứ bình thường. Nhưng có hai cách mà người ta nhìn vào sự tiến bộ cá nhân. (1) một là nhìn vào cái tốt mà phát huy nâng cao (2) là nhìn vào cái xấu mà xóa đi, sửa chữa. Tiến bộ nào cũng dựa trên hai cái nói trên hết. Người Do thái thích cái trước hơn (1), họ tập trung vào điểm mạnh để phát huy hơn là nhìn nhận cái xấu mà sửa. Trong những tư tưởng quản trị của Peter Drucker cũng thể hiện quan điểm này rất rỏ rệt - trong ấn bản quản lý bản thân Havard business review. Riêng về nho gia thì họ thích nhìn vào cái sai mà sửa hơn từ đó sửa mình đến với cái chân, thiện, mỹ,.... tôi đọc tứ thư thì thấy vậy - đó là quan điểm cá nhân. Về những bài viết học thuật sau này tôi được tìm đọc, thì họ lại kết hợp cả hai, thự ra thì học thuyết của những vị nói trên đều kết hợp cả hai cái nguyên nhân tiến bộ này, nhưng họ thiên về bên nào nhiều hơn thôi.

Nói như vậy thì tiến bộ cá nhân cần phải dựa trên một thứ đó là phân tích bản thân. Nói đến đây, tôi nghỉ ngay đến công cụ phân tích phản hồi mà Peter Drucker đã đăng trong vài viết của mình, đây sẽ là công cụ hữu ích cho các bạn sử dụng - Đọc những nguyên  lý quản trị bất biến -NXB trẻ.  Tiến bộ là một điều tuyệt vời, vì nó có thể đưa ta tới cái nơi mà chính chúng ta cũng không ngờ tới được. Để không phải sống mòn thì tiến bộ phải luôn kèm cặp ngay trong đầu, trong gan, phổi... mỗi chúng ta, phải coi tiến bộ là điều sống còn, không có nó thì coi như đời ta dần tiến về với các bụi.

- Nguyễn Bùi Thắng .

Sáng tạo

Hứa với bản thân là phải viết cho kỳ được 1000 từ/ngày. Thế mà giờ đây, ngồi trước máy tính, tất cả ý tưởng dường như vụt mất, nó tan biến, có phải tôi không có khả năng sáng tạo chăng ?

Ngày hôm nay, tôi nghỉ về sáng tạo. Thử đi tìm một định nghĩa về sáng tạo, khi với vai trò là một danh từ. Sáng tạo là một "hoạt động", theo tôi nó nên là một hoạt động, mà tạo ra một cái mới hoạt làm những cái cũ theo cách mới. Người việt mình hay sử dụng từ sáng tạo với nghĩa của một tính từ hơn. Ví như, thiết kế này sáng tạo ghê, sản phẩm này sáng tạo đó...v.v. Vậy chắc định nghĩa của tính từ sáng tạo cũng tương tự như với danh từ, không có gì khác mấy.

                Nhắc đến sáng tạo, tôi lấy những ví dụ liên quan đến hai cách mà tôi định nghĩa đó là sáng tạo. Đó là châu Âu, châu âu nổi tiếng với các bằng phát minh sáng chế, họ chế tạo ra máy chạy hơi nước, đèn điện, động cơ diezen.... tất cả những thứ đó là sáng tạo thì khá rõ ràng, không cần phải bàn thêm. Về phần châu Á, Nước Nhật, một con rồng châu Á, không hề sở hữu một vân bằng sáng chế nào đáng kể, nhưng tôi vẫn cho quốc gia này rất sáng tạo. Đó là cách mà họ thay đổi thế giới, họ copy một cách sáng tạo. Họ mua những vân bằng sáng chế tưởng chừng như vô dụng ( hoạt ít ra người phát minh ra nó chưa nhận thấy tầm quan trọng cảu nó ) và biến nó thành một kho báu, Chip bán dẫn là một ví dụ điển hình.
                 Về phần này, tôi xin lấy thêm một ví dụ có thể bổ xung cho định nghĩa của mình. Đó là cách sáng tạo của Toyota, thực ra Toyota không tạo ra gì cả ngoài một quy trình tuyệt vời khiến cho nó vươn xa ra tầm thế giới [xem JIT case Toyoyta]. Từ đây tôi thấy định nghĩa sáng tạo còn kéo rộng sang cả một quy trình chứ không riêng gì sản phẩm.

                  Miên mang trong hai khía cạnh về sáng tạo tôi lại nghĩ đến người dân ta. Vậy khôn lõi có phải là sáng tạo chăng ? theo định nghĩa của tôi, nó là phải, nhưng nó mang một ý nghĩa tiêu cực hơn. Việc dùng mánh khóe để kiếm lợi là rất sáng tạo, nhưng nó không dài hạn, và tôi không thích cái kiểu sáng tạo này.

                 Cà phê có ảnh hưởng gì đến sáng tạo, mà Trung Nguyên cứ cổ súy cho cái cà phê của mình là : " chuyên đặc việt cho sáng tạo". Gần đây các phương tiện truyền thông có lên án cách truyền thông này của Trung Nguyên. Riêng về phần tôi, sáng tạo thì làm thế nào cũng được, có cà phê cũng sáng tạo, không có cà phê cũng sáng tạo. Nhưng một đặc thù của việc sáng tạo là hoạt động của bộ não là chủ yếu, vì vậy não cần minh mẫn. Cà phê chỉ giúp cho não minh mẫn thôi, và còn sáng tạo hay không thì tùy, nhưng thường thì người ta phải nói đến cái tốt trong truyền thông, chứ ai lại đi nói rỏ ràng ra như thế. Nói tóm lại, cà phê chỉ giúp bạn minh mẫn hơn một tí, còn sáng tạo hay không thì tùy.

                bình luận về sáng tạo đến đây cũng cạn ý tưởng, đành dừng lại. có thể còn nhiều ý tưởng xoay quanh cái sáng tạo này. [ Continue ]

Cao nguyên Đắc Lắc

Từ ngày hôn nay, mỗi ngày tôi cam  kết với bản thân là phải viết cho kỳ được 1000 từ/ngày. Dù dưới bất kỳ hình thức nào. Điều này giúp tôi rèn luyện cái lỗi chính tả tai hại mà tôi đang mắc phải.

Cao Nguyên Đắc Lắc

Tôi đang sống trên vùng đất phù hợp nhất với việc trồng cà phê tại Việt Nam, cao nguyên Đắc Lắc. Vùng đất bazan màu mở này là vùng đất chứng kiến khá nhiều thứ điên khùng mà cũng lắm phi thường. Trước đây người dân ở đây thường là người Ê  Đê, dân cư mới hiện tại ở đây chủ yếu là dân chuyển cư, họ đến từ rất nhiều nơi khác nhau trên đất nước. Họ đi theo diện kinh tế mới, chuyển cư, hoạt chẳng theo diện nào cả. Hiện nay, vào mùa cà phê tháng 10-12 có hàng ngàn (*) người lên vùng đất này để kiếm ít tiền sinh nhai lúc nông nhàn. Chính điều này khiến cho vùng đất này nhiều thị phi đến vậy.

Vùng đất này không nổi tiếng về buôn lậu gỗ cho lắm vì nói cho cùng, Đắc Lắc cũng chẳng còn gỗ quý mà buôn. Nó nổi tiếng nhờ vào cà phê, điều làm cho nó nổi tiếng hơn cả. Cà phê là vàng đen của vùng này, tuy nhiên, giống như bất kỳ vùng trồng cà phê nào trên thế giới. Với vàng trong tay, họ vẫn nghèo như không có gì, chỉ trừ những đại lý buôn bán nông sản. Đó là điều khiến cho người đàn ông mang tên Đặng Lê Nguyên Vũ khởi nghiệp trong nghề chế biến cà phê. Nâng cao giá trị cho cà phê Việt Nam khi xuất khẩu là vấn đề mà ông quan tâm nhất. ông đã có vẽ thành công, nhưng trên phương diện nâng cao giá trị cho cà phê Việt thì còn chưa đến nơi. Người nông dân vẫn không khá lên được. Dù họ có tài sản để dành, cho con đi học đại học, nhưng họ sẽ chẳng có gì vào ngày mai, hoạt sẽ mất trắng nếu thị trường cà phê trở lại thời kỳ kinh hoàng(***), giá cà phê chỉ còn 2-3 000/kg, mà họ chẳng hề hay biết. Và cà phê hiện tại của Việt Nam vẫn chỉ là cà phê Robusta, cà phê có giá trị thấp. Nhưng đứng trên góc độ của nhà kinh doanh, ông đã thành công với chiến lược khác biệt hóa của mình và chương trình nhượng quyền thương hiệu. Thêm một điều thú vị, đây là nơi sinh ra Trịnh Công Sơn, dù ông là người Huế, nhưng được sinh tại Buôn Ma Thuật. ....

Vì sao tôi lại nói đến đây là vùng đất có nhiều thứ điên khùng. Khi tôi muốn tìm hiểu thêm thông tin về vùng đất mình sinh sống, tôi đã không ngần ngại nhờ Google Alert. Nhưng bạn biết tôi nhận được gì hằng ngày không ? Giết người, hiếp dâm, cướp của.... Và những thứ đại loại thế. Điên khùng quá, và thực sự tôi cũng có chứng kiến nhiều thứ điên khùng trước mắt mình bởi cái xã hội quá hoang sơ và cũng quá phức tạp này. Thêm vào đó, người ăn xin thì đầy rẫy, tôi không hiểu đâu ra mà lắm thế. Không lẽ người ở đây nghèo đến thế ?  khi vào khu du lịch ngày tết thì họ ngồi từ đầu cầu thang cho tới cuối, thật là một cảnh tượng kinh hoàng, nếu tất cả đều là thực thì cái xã hội này loạn.

... vì những hiểu biết hạn hẹp của mình tôi chỉ có thể viết đến đây, tô sẽ viết thêm khi có thêm những điều thú vị hay những điều chướng tai gai mắt.

Love

Today i think about love.
Is that "Love" always make lover become an idiot when they could do anything very stupid and crazy to just got smiles appear on opposite face.
Oneman have no any ideas about love before he realize his heart has broken when he let's her go. "You only known you're love her when you let her go", that is song names "let's her go written by passenger." That is when the men recognize that "he is an idiot". 

So what is love, many times i tried to find out a clearly definition about love but no ones make me satisfy. Variety meaning in each context but this love definition is talk about love among man and woman who is not related.

I have felt my heart seem be stop when see her and broken when i think i have to go away from her. I could feeling my happiness when stand by her even though there are no things to talk together but stand there is enough. Just see her is enough every weakness is no matter what.

That is stupid thinking, no choice, no thinking and no any more, just the beat, rhythm and word of heart blend together or i think it blended. Because love is stupid and blind, it's true in almost cases.




Management





What Are Management Jobs?
Simply, management jobs are those jobs where your role is to accomplish things through the work of others rather than by doing the work yourself. A Production Manager does not operate one of the machines even though he or she may be better at it than some of the machine operators. A Software Development Manager does not write lines of code even though they are capable of doing so. People in management jobs do one thing, they manage.

What Are Not Management Jobs?
If you are a team leader, or a lead welder, head cashier, or senior programmer, you are not in a management job. There may be times when you manage people, but yours is not a management job. When you do the same work as the others in your group, you are not in a management job.
What Kinds of Management Jobs Are There?

There are management jobs in every profession, every industry, and every location. There are management jobs in large and small companies and in both non-profit corporations and for-profit companies.
How Do I Qualify For Management Jobs?
To qualify for management jobs, you have to demonstrate two things. You must show that you have a mastery of the tasks that are done by the group you will manage and, more importantly, you must be able to show an ability to manage people.
How Do I Get A Fist Management Job?

Like most other jobs, though, no one wants to give you that first management job unless you have experience and you can't get experience if no one will give you a first job. Here's what you need to know and, more importantly, what you need to do to get that first management job.
How Do I Get Higher Management Jobs?

Like a first management job, you qualify for higher management jobs by demonstrating your ability to handle the management job you have. You will never get promoted until you show you can easily handle the role you are in. Beyond that, you need to recognize that at each level you are competing with more and more candidates for fewer and fewer management jobs. In a large company, for example, there may be many first line managers, but there will only be one CEO. For more, read Getting Promoted.

This is copyright of about.com.

Mistake and My life.

In the moment, i'm feeling so bad, i fail in entreprise term when i get 5 point in this subject.

That is terrible, let think about my performance have so many bad point. i had period of time fail to the held, may family will so sad about this news, i'll become a laughing-stock with my friend, think of that make me so tired. What i have to do now ? I don't know what is exactly i have to do now but i know one thing if this thinking still stay with me, i will become a  mount of sewage bye myself.

When i stop thinking, i looked peace in Zen but i can't leave my bad thinking away from me. what will you do in this case?

What should i do now ?

My solve is stop thinking and do anything i can, i play with children, many strange children to to stop thinking. The wondering is happen with me, i become easy to thinking concentrate, the positive thinking begin come with me. I continuous think about future, goals and family.

This experience make me think about a story of  a monk about : how to exterminate wild grass on a land forever ?

He, a master, ask his student this question and he received many of answer. Ones said use hoe to hoe up ground, and burn all, ones said use herbicides to destroy all of them,... And many another. So what do you think about this question ? How can you exterminate wild grass in your garden, forever ?

Let's thinking and comments if you think you right, next times i will show you the exactly answer.





Cover letter

COVER LETTER 

The first times you write a cover letter ? don't worry. Everyone also have the first times. Below, that is my guide to write a cover letter, hope it helpful.

Chinh phục Sơn Trà.

Nhắc đến chinh phục Sơn Trà, tôi trề môi, nhép miệng : ôi dào, chuyện cỏn con. Ấy thế mà hôm nay, ngày 29-03 cái ngày mà ai cũng đổ xô đi xem khánh thành hai cây cầu hoành tráng ở Sông Hàn, cầu Rồng và cầu Trần Thị Lý. Chúng tôi lại thực hiện cái kế hoạch mà tôi cho là chuyện cỏn con ấy, chinh phục đỉnh Sơn Trà.

Sớm bảnh mắt, hai thằng lục đục chuẩn bị cho cuộc vượt núi với hai "con ngựa thân yêu". Tôi bắt đầu với một sự hào hứng, và một chút ngạo mạn. Tôi chẳng nghĩ gì về những con dốc, mà thực ra là một con dốc dài, rất dài. Còn người bạn đi cùng tôi thì lại tỏ ra rất kinh nghiệm, anh ý thức một cách nghiêm túc về độ dốc của các con dốc và cả về sự liên tiếp của nó nữa. Nếu mà cho phép tôi ví von, tôi có thể chọn hình ảnh một Ông cụ và Đứa bé khi nghĩa về chúng tôi lúc bấy giờ.

Buổi chuẩn bị cũng đã xong, chúng tôi lên đường vào khoảng độ 6h30. Tôi nhận thấy anh bạn mình trong mắt một vẻ hào hứng khi lần thứ hai chinh phục Sơn Trà, Kế hoạch của anh là dạo một vòng quanh Sơn Trà, chứ không phải là chỉ leo lên đỉnh bàn cờ không thôi. Còn với kinh nghiệm về đi đường dài của mình, tôi thiết nghĩ, chẳng có gì phải khẩn trương, khẩn trương chỉ khiến bạn nhanh mệt hơn mà thôi. Tôi nghĩ vậ và cứ thong dong trên con đường trường kéo dài từ trường kinh tế đến chân núi Sơn Trà. Phong cảnh rất đẹp và hửu tình, tôi cứ mãi miết ngắm nhìn những cảnh vật có thề làm ngây ngất những chàng trai vùng sơn cướt như tôi.


Chúng tôi đến chân núi tầm 7 giờ, lúc này trời vẫn còn rất mát, và tôi vẫn chưa biết được phải đối mặt với điều gì và kế hoạch đối phó với nó như thế nào. Chúng tôi bước vào cái dốc đầu tiên, tôi thấy chẳng có gì là khó khăn cả, tôi cứ thẳng bước mà tiến. Còn anh bạn tôi một cách hết sức khôn ngoan anh chạy ngay theo hình zic zắc. Còn tôi thiết nghĩ, thật điên rồ, như vậy anh phải chạy một đoạn đường dài hơn rất nhiều lần suy. Nhưng tôi nào nghi đến một nguyên tắc vật lý vô cùng đơn giản :"đoạn đường tỉ lệ nghịch với lực tác dụng". Tôi cứ sợ mất con săn sắt mà để mất con cá rô. 


 Và thật xấu hổ nhưng tôi phải ngừng đạp và nghĩ ngơi ngay từ đoạn dốc thứ hai, nói là đoạn dốc thứ 2 chứ nó là một con dốc xuống liên tục làm gì có ngưng mà dốc thứ 2. Tôi chỉ đếm nó dựa trên số điểm gấp khúc, vì mỗi lần qua nơi gấp khúc là một lần tôi thất vọng nhận ra rằng : sẽ không có nơi nào bằng phẳng phía sau đoạn gấp khúc đâu.  Ngay lúc này trong đầu óc tôi hiện lên vô vàng suy nghĩ, nào là các bài viết của tiến sĩ A Lan Phan, nào là cái bài nói của anh Sale manager gì gì đó của P&G về cái việc Chinh Phục Phanxiphang.... Trước giờ tôi chỉ xem chúng là những trò hề, sự lố bịch và sự phung phí tinh lực vô ích, tôi coi đây là cái hữu vi chứ không phải là cái vô vi mà tôi theo đuổi. Nhưng thật nực cười, vì chính giờ đây tôi lại phì cười ngượng nghịu với chính cái suy nghĩ ngớ ngẫn của mình. 

Anh bạn tôi đã đi rất xa, chỉ còn mình tôi tiu nghỉu rớt lại phía sau. Nhưng không dừng lại, tôi không cho phép mình bỏ cuộc, với con ngựa yêu dấu của mình, tôi tiếp tục lặng lội từng bước nặng trĩu trên con  đường dốc dài thăm thẳm mà không biết khi nào ngưng nghĩ. Tôi chợt liên tưởng cái hình ảnh mà tôi đang gặp phải với câu chuyện nhanh, chậm trong kinh doanh. Quả thật, dục tốc bất đạt. Anh bạn tôi quả là biết cách, không quá khẩn trương, nhưng anh vẫn là người chiến thắng- trong cuộc đua hai người.

Riêng về phần tôi, các bạn nghĩ sao. Trong trường hợp các bạn thất bại nặng nề,... bạn nên thử xem trong khi bạn thất bại nhất, bạn nghĩ đến điều gì ? còn tôi. Ngay lúc này đây tôi vẩn đang rất hạnh phúc, hạnh phúc bởi sự chậm rãi của mình. Tôi thơ thẩn dưới những tán cây, thong dong bách bộ thẳng tiến lên núi. Mà thực ra cũng đúng, cuộc đua này không phải là cuộc đua ai nhanh thì giành được phần nhiều, mà là một cuộc đua để thoải mái, để thả lõng cơ thế. và thế là cho chọn cho minh cách nghĩ thú vị hơn về phần thảm bại của mình. 

Có nhiều người, nhiều quan điểm cho rằng trong cuộc đua, kẻ nhanh là kẻ chiến thắng. Có lẽ phải xem xét lại chữ nhanh hay chậm trong tình huống này. Tôi vẫn thích quan điểm cái "la bàn" hơn là cái "đồng hồ". Bạn cần biết bạn sẽ đi về đâu trước khi bạn đi, còn cái đồng hồ thì chạy như kiểu, bạn càng nhanh thì bạn càng tiết kiệm thời gian. Và bạn thắng dựa vào thời gian. còn tôi, chẳng quan trọng tôi đi nhanh hay chậm, tất nhiên, nhanh vẫn tốt hơn nhưng nó là phụ. Tôi quan trọng tôi đi đúng hướng, nhanh mà sai hướng thì vứt.

Dù sao thì cũng tới đỉnh, tôi cũng đã thũng thỉnh tận hưởng cái khoan khoái khi được hít khí trời và từ từ tận hưởng tiếng chim, tiếng vọt, tiếng cây rừng sao xát , hay dòng suối chảy róc rách, cùng những bụi xim đang trổ bông. 
---- Continue !      


Hợp và tan...

      Tôi vừa tan một buổi tiệc chia tay một người bạn cùng làm tại khu vui chơi. Có một cảm xúc xuyên thấy qua người tôi, nó làm tôi thấy nhói, thấy như bị dao cắt vào thịt vậy. Dù tôi và người bạn này không hề quá thân thiết, chỉ là giao tiếp xã giao qua ngày, nhưng trong tôi vẫn trổi lên cái nỗi buồn giống như cái nỗi buồn của một người con trai xa người yêu vậy.
       Đi sau tất cả là một suy nghĩ vẫn vơ về con đường còn lại của mình, tôi thực sự không muốn trông thấy, hay là "nạn nhân" của một cuộc chia ly nào khác nữa, vì hễ mổi khi xa rời những người mà tôi quen thuộc lại làm cho tâm hồn tôi thêm phần trống rỗng. Có lẽ đây là những thử thách đầu tiên trong cuộc đời này mà tôi phải đối mặt, để đi đến sự đối mặt lớn nhất "cái chết".

       Trên thế gian này, chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi, dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy chua xót sau những cuộc chia ly. Đối mặt với sự xa cách, có lẽ là điều khiến tôi cảm thấy khó khăn nhất. Sự xa cách khiến tôi lo sợ, sự xa cách khiến tôi cảm thấy bất an và trên hết nó khiến tôi buồn, tất cả sự thân thuộc cái, người mà tôi đã từng quen thuộc đều trở nên xa vời, không chắc chắn và vô thường.

       Tôi viết ra những dòng suy nghĩ này, bởi cái lẽ thường là tôi muốn vơi bớt đi cái buồn trong cái cảnh chia ly không lấy gì làm vui này. Nhưng dù sao đi nữa, dù tôi có buồn hay vui, dù cho chuyện gì tiếp diễn tiếp đi nữa thì lẽ "hợp - tan ", "thịnh - suy"  sẽ chẳng thề thy đổi và ta phải học cách đối mặt với nó vậy !

Đón xuân

Không khí se se lạnh cùng cái  náo nhiệt của cái chợ hoa đêm 29 (tức ngày cuối cùng của năm) làm tôi có đôi chút bâng khuâng, không biết là lạnh hay ấm áp nữa. Tôi biết không khí lúc đó sở dĩ là phải cùng anh Hai đi săn "hoa xuân ế".