Hợp và tan...

      Tôi vừa tan một buổi tiệc chia tay một người bạn cùng làm tại khu vui chơi. Có một cảm xúc xuyên thấy qua người tôi, nó làm tôi thấy nhói, thấy như bị dao cắt vào thịt vậy. Dù tôi và người bạn này không hề quá thân thiết, chỉ là giao tiếp xã giao qua ngày, nhưng trong tôi vẫn trổi lên cái nỗi buồn giống như cái nỗi buồn của một người con trai xa người yêu vậy.
       Đi sau tất cả là một suy nghĩ vẫn vơ về con đường còn lại của mình, tôi thực sự không muốn trông thấy, hay là "nạn nhân" của một cuộc chia ly nào khác nữa, vì hễ mổi khi xa rời những người mà tôi quen thuộc lại làm cho tâm hồn tôi thêm phần trống rỗng. Có lẽ đây là những thử thách đầu tiên trong cuộc đời này mà tôi phải đối mặt, để đi đến sự đối mặt lớn nhất "cái chết".

       Trên thế gian này, chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi, dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy chua xót sau những cuộc chia ly. Đối mặt với sự xa cách, có lẽ là điều khiến tôi cảm thấy khó khăn nhất. Sự xa cách khiến tôi lo sợ, sự xa cách khiến tôi cảm thấy bất an và trên hết nó khiến tôi buồn, tất cả sự thân thuộc cái, người mà tôi đã từng quen thuộc đều trở nên xa vời, không chắc chắn và vô thường.

       Tôi viết ra những dòng suy nghĩ này, bởi cái lẽ thường là tôi muốn vơi bớt đi cái buồn trong cái cảnh chia ly không lấy gì làm vui này. Nhưng dù sao đi nữa, dù tôi có buồn hay vui, dù cho chuyện gì tiếp diễn tiếp đi nữa thì lẽ "hợp - tan ", "thịnh - suy"  sẽ chẳng thề thy đổi và ta phải học cách đối mặt với nó vậy !

Đón xuân

Không khí se se lạnh cùng cái  náo nhiệt của cái chợ hoa đêm 29 (tức ngày cuối cùng của năm) làm tôi có đôi chút bâng khuâng, không biết là lạnh hay ấm áp nữa. Tôi biết không khí lúc đó sở dĩ là phải cùng anh Hai đi săn "hoa xuân ế".

Bình minh cuối tại Đà thành..

Sáng sớm, thằng bạn bên phòng gõ cửa phòng lúc tôi còn đang say giấc nồng trong chiếc chăn ấm cúng của mình. Nghe cửa thì biết ai rồi, vì cả dảy trọ chỉ còn có hai thằng. Tôi lo mọ tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở trong cái ánh sáng lờ mờ của ánh đèn đường chiếu vào qua cái khe cửa phòng tôi. Trời ! mới 4h, tôi lẩm bẩm trong đầu "trời thằng này dậy sớm dữ ta, không biết l2 trúng phải tà gì rồi". Tôi và thằng bạn chẳng nòi, chẳng rằng, hiểu ý cả rồi, thế là mạnh đứa nào đứa nấy dày ba ta đóng vào. Tôi vẫn như thường lệ, vẫn cái tinh thần phi thể thao ấy, một cái quần đen thoải mái cùng một cái áo ấm đen của thằng bạn cùng phòng.


Cảm hứng từ những bước chạy

Khi tôi bước những bước đầu tiên trong cuộc chạy dài, có thể nó là dài đối với tôi - nhưng không hề dài đối với nhiều người, chỉ là 2 km. Cảm hứng ban đầu rất dạt dào, tôi thấy sức khỏe của mình thật tuyệt, tưởng chứng như tôi có thể chạy như vậy xuyên Việt Nam vậy. Những bước chạy đầu tiên rất nhẹ nhàng thanh thoát làm cho tôi cứ cảm tưởng mình đã là nhà vô địch rồi ấy.  5 phút chạy đầu tiên trôi qua với cảm giác phấn chấn như vậy đấy, Nhưng, dần dà đôi chân tôi bắt đầu than khóc, nó rên rĩ trong từng bước chạy. Ôi, tôi mới chỉ chạy được có 1/10 quản đường. Lúc này, tôi nghĩ, có lẽ tôi phải dừng lại thôi, chân tôi mõi quá rồi ! Tôi không thể nào chạy xa hơn được nữa. Thế là, tôi chợt lóe lên rằng, thôi chạy đến bải biển dừng lại là vừa - từ khi bắt đầu chạy đến bải biển chỉ khoản 1/4 chặn đường tôi muốn chạy. 

NĂNG LỰC CỐT LÕI

Lợi thế cạnh tranh là điều mà hầu như mọi người, ai cũng có cho mình một ý tưởng về nó. Về bản chất, lợi thế cạnh tranh có 4 khối cơ bản để vượt trội (Hiệu quả vượt trội, Đáp ứng khách hàng vượt trội, Cải tiến vượt trội, Chất lượng vượt trội). Hầu như những người không được tiếp cận với các quan điểm quản trị đều có cái nhìn khá mơ hồ về lợi thế cạnh tranh này.