Tôi vừa tan một buổi tiệc chia tay một người bạn cùng làm tại khu vui chơi. Có một cảm xúc xuyên thấy qua người tôi, nó làm tôi thấy nhói, thấy như bị dao cắt vào thịt vậy. Dù tôi và người bạn này không hề quá thân thiết, chỉ là giao tiếp xã giao qua ngày, nhưng trong tôi vẫn trổi lên cái nỗi buồn giống như cái nỗi buồn của một người con trai xa người yêu vậy.
Đi sau tất cả là một suy nghĩ vẫn vơ về con đường còn lại của mình, tôi thực sự không muốn trông thấy, hay là "nạn nhân" của một cuộc chia ly nào khác nữa, vì hễ mổi khi xa rời những người mà tôi quen thuộc lại làm cho tâm hồn tôi thêm phần trống rỗng. Có lẽ đây là những thử thách đầu tiên trong cuộc đời này mà tôi phải đối mặt, để đi đến sự đối mặt lớn nhất "cái chết".
Trên thế gian này, chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi, dẫu biết vậy nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy chua xót sau những cuộc chia ly. Đối mặt với sự xa cách, có lẽ là điều khiến tôi cảm thấy khó khăn nhất. Sự xa cách khiến tôi lo sợ, sự xa cách khiến tôi cảm thấy bất an và trên hết nó khiến tôi buồn, tất cả sự thân thuộc cái, người mà tôi đã từng quen thuộc đều trở nên xa vời, không chắc chắn và vô thường.
Tôi viết ra những dòng suy nghĩ này, bởi cái lẽ thường là tôi muốn vơi bớt đi cái buồn trong cái cảnh chia ly không lấy gì làm vui này. Nhưng dù sao đi nữa, dù tôi có buồn hay vui, dù cho chuyện gì tiếp diễn tiếp đi nữa thì lẽ "hợp - tan ", "thịnh - suy" sẽ chẳng thề thy đổi và ta phải học cách đối mặt với nó vậy !